Chiều hôm nay bỗng dưng ta lạc bước
Vào nơi đây thế giới vạn cô hồn
Hơi người chết tỏa đầy trong gió lướt
Tiếng máu kêu rung chuyển cỏ xanh non
Trên một nấm mộ tàn ta nhặt được
Khớp xương ma trắng tựa não cân người
Tủy đã cạn, nhưng vẫn đầm hơi ướt
Máu tuy khô, còn đượm khí tanh hôi
Phải hay chăng đêm qua khi thuyền mộng
Của nàng trăng vào đến bến mây xa
Một cô hồn vào đây khi gió lộng
Trên mộ tàn tìm lại dấu ngày qua ?
Rồi giữa cảnh sương mờ, sao nhỏ lệ
Tiếng mõ vang náo động những thương vong
Trống cầm canh xa vang nơi cõi thế
Hồn yêu tinh chợt thấy động tơ lòng
Rồi lấy ra một khớp xương rợn trắng
Nút bao giòng huyết đẫm khí tanh hôi
Tìm những miếng “ trần gian “ trong tủy cạn
Rồi say sưa vang cất tiếng reo cười
Tiếng gà bỗng từ đâu vang dội lại
Hồn yêu tinh sực tỉnh giấc mơ nồng
Và vội vã trở về mồ u tối
Quên làn xương trong cỏ đắm sương trong
Hỡi yêu tinh mà “ dấu trăng còn tỏ rõ
Trên nền xương, mà chân dẫm chửa phai mờ
Trên nấm mộ ” mau vang lời nức nở !
Ta chờ người trong những buổi đêm mơ !
Ta muốn thấy mi kêu gào, mi than thở
Ta muốn nghe mi khóc lóc, mi van lơn !
Ta muốn trông từ mắt mi máu đổ
Từ đầu mi, não trắng rủ nhau tuôn !
Hãy về đây về bên ta mi hỡi!
Đem cho ta những phút rởn kinh hồn
Những phút mộng điên cuồng, mơ dữ dội !
Ta sẽ vui giao trả khớp xương tàn
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
XƯƠNG TÀN
Đêm huyền ảo đắn đo ta chắp bước
Dậy hú vang sướt mướt những oan hồn
Hơi khí lạnh trở mình phong gió lướt
Máu tanh nồng tỏa chiết bóng trăng non
Dưới lớp cỏ úa tàn ta thấy được
Bộ xương khô trắng hếu của con người
Đang run rẩy se lòng sương đẫm ướt
Cả một vùng uế khí rực tanh hôi
Đời ngắn ngủi mi chưa tròn ước mộng
Mà hồn hoang trống vắng nhịp trôi xa
Còn quyến luyến cõi trần trăng gió lộng
Không mộ phần, danh phận, tiếc ngày qua ?
Ai thông cảm ? Ai thương tình nhỏ lệ
Tiếng cuốc sầu ray rứt nỗi tồn vong
Hồn mi vẫn dật dờ nơi cõi thế
Khắp không gian giá buốt tái tê lòng
Trắng trắng muốt, trắng tinh rợn trắng
Hôi hám thôi hôi thối tanh hôi
Bộ xương trắng nỗi niềm xưa đã cạn
Chợt ngất ngây man dại tiếng reo cười
Muôn năm cũ hồn non sông vọng lại
Mảng tinh vân chưa tỉnh giấc mơ nồng
Tiếng gà vẫn xác xao mềm ái ngại
Trống trường thành ngơ ngác quyện sương trong
Bộ xương trắng giờ khát khao đã rõ
Vội đứng lên trong gió thoảng sương mờ
Ôm mặt khóc tố giông tràn nức nở !
Chuốc bão bùng chìm nhấn dạt đêm mơ !
Ta chẳng nhớ những lời mi than thở
Ta quên rồi điệp khúc mãi van lơn !
Giòng máu trắng bộ xương ngà nghiêng đổ
Lảnh lót lời nguyền rủa của mi tuôn !
Những ma Hời thôi về đây mi hỡi !
Cho ta xem, nắn nót những linh hồn
Để biết được nỗi đau hằn dữ dội !
Những đắng cay ấp ủ nắm xương tàn
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét