Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

MƠ TRĂNG


Mây chắp lụa dài vây núi biếc 
Sương xây mồ bạc dấu trăng vàng 
Thuyền ai dỡn nước sông Ngân ấy 
Mà để sao sa xuống cõi trần, 
Ai đổi đầu lâu trong nấm mộ 
Tiếng khua vang rạn khắp đầu ta ? 
Có ai rên rỉ ngoài thôn lạnh 
Như tiếng xương người rên rỉ khô ?
Mơ rồi ! Mơ rồi ! Ta mơ rồi ! 
Xạc xào chỉ có lá vàng rơi 
Quanh mình bóng tối mênh mang cả 
Thấp thoáng đôi hồi lửa đóm soi 

                        CHẾ LAN VIÊN
HỌA

                TRĂNG

Thương nhớ mây đùn ôm núi biếc 
Trắng trong trinh tiết quyện trăng vàng 
Dát ngà cẩn ngọc sông Ngân gợn
Một chiếc sao sa luyến cõi trần, 
Chắp ánh hào quang trên đỉnh mộ 
Nhớ thương trăng  ngập kín lòng ta  
Sương mờ gió thoảng se se lạnh 
Một chiếc đầu lâu khô khốc khô
Hớp ánh trăng khuya thỏa chí rồi
Vội vàng hôn nhẹ chiếc sao rơi 
Vật vờ đau đớn trăng rên rỉ 
Nghiêng ngã ánh vàng gắng gượng soi 

                            TÚ GÂN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét