Gió lùa ánh sáng vô trong bãi
Trăng ngậm đầy sông, chảy láng lai.
Buồm trắng phất phơ như cuống lá
Lòng tôi bát ngát rộng bằng hai.
Tôi ngồi dưới bến đợi nường Mơ,
Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ,
Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng,
Rung tầng không khí bạt vi lô.
Ai đi lẳng lặng trên làn nước,
Với lại ai ngồi khít cạnh tôi?
Mà sao ngậm kín thơ đầy miệng,
Không nói không rằng nín cả hơi?
Chao ôi! Ghê quá trong tư tưởng,
Một vũng cô liêu cũ vạn đời!
Chao ôi ghê quá! Chao ghê quá!
Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi!
HÀN MẶC TỬ
HỌA
CÔ LIÊU
Triều nương gió rút trơ duyên bãi
Sóng cậy sông dài trải láng lai.
Cánh vạc thẩn thờ phai ý lạ
Niềm riêng xao xuyến rộng bằng hai.
Thiêm thiếp trăng vàng dệt ước mơ
Đêm dâng lưu luyến dáng thu mờ
Sao trời từng chiếc chao tâm sự
Nền thẳm ai vửa xẻ mấy lô
Một thoáng lạnh lùng se sóng nước
Ngẩn ngơ tâm trạng đáy lòng tôi
Bao giờ cảnh vật tròn mơ ước !
Tiếng vọng tâm tình đứt cả hơi
Nặng lòng con nước sâu tâm tưởng,
Ghềnh đá sương gieo thắm nghĩa đời!
Phiêu bạt con thuyền duyên kiếp vướng
Nhịp sống trầm thăng đã lạnh rồi
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét