Những nụ hoa mưa tàn cửa trước
Hương trầm sợ tối quấn song sau
Điện thờ vắng vẻ, hương dăm đóm
Cháy nữa phần cây tắt đã lâu
Trời nặng đưa về những ý đông
Nặng nề như buổi tiệc không
chồng
Mà bao thiếu phụ sầu ly biệt
Cất kỹ vào rương những áo
hồng
Đêm qua gió lạnh ở muôn mồ
Bay lạc về đây với ý thơ
Em tưởng bao màu son sắc ấy
Đường tàn chầm chậm với ngây
thơ
Cho nên em cố tránh yêu đương
Không đọc vần thơ của đoạn
trường
Em thả giọng cười trong nắng
sớm
Tươi giòn như những mảnh kim
cương
YẾN LAN
HỌA
TÌNH DÂNG
Tiếng vạc mơ màng rơi phía trước
Sương ngàn trở giấc quyện theo sau
Bờ hoang vương vấn tơ đom đóm
Cơn trốt giận hờn lịm khá lâu
Gió đập cành khuya thắm tiết đông
Giá băng tâm sự gái không
chồng
Giọt dài giọt ngắn sầu giăng
mắc
Thương nỗi phôi pha nhạt má
hồng
Mơ ước chôn sâu tận đáy mồ
Hương đời còn đậm nét ngây
thơ
Mộng vàng chưa chín câu trao
gởi
Tâm tưởng thẹn thùa lỗi ý
thơ
Lòng em hừng hực lửa yêu
đương
Tình dẫu xa xôi vạn dặm trường
Mấy núi mấy sông em cũng lội
Giữ gìn trân trọng tựa kim
cương
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét