Xót nỗi người xưa, xót nỗi mình
Vì đời, gắng cạn chén điêu linh
Men say, khôn dứt niềm u uất
Kiếm gãy, còn đau chuyện bất bình
Vận nước buông tay!... phường giá áo
Phận người, não ruột! kiếp cùng đinh
Đau buồn rót với vầng trăng khuyết
Gởi gắm trời xa một chút tình.
Vì đời, gắng cạn chén điêu linh
Men say, khôn dứt niềm u uất
Kiếm gãy, còn đau chuyện bất bình
Vận nước buông tay!... phường giá áo
Phận người, não ruột! kiếp cùng đinh
Đau buồn rót với vầng trăng khuyết
Gởi gắm trời xa một chút tình.
LÊ PHƯƠNG NGUYÊN
( Lê Công Minh )
HỌA
MỘT MÌNH UỐNG RƯỢU DƯỚI TRĂNG
Chẳng phải riêng ai, nữa chỉ mình
Đường đời gai gốc lắm điêu linh
Men nồng nung cháy niềm u uất
Chí phẫn xua tan nỗi bất bình
Vận đến đã đành phường danh giá !
Vô thời lâm phải kẻ cùng đinh !
Thôi thì trời đất cùng ta chuốc
Say suốt thâu canh thắm bấy tình.
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét